Cấm ngôn – Chương 42

Lâm Tranh mất tích.

Phong Duật Minh đang ăn trưa cùng Trang Tâm thì nhận được điện thoại.

Cả hai vừa mới nói về việc dù đã là thế kỉ 21 rồi nhưng đại đa số giới trẻ vẫn chưa thể tự làm chủ được hôn nhân của mình. Trang Tâm chia sẻ một tràng những nỗi khổ tâm, còn Phong Duật Minh vào vai một người lắng nghe đầy xuất sắc, đúng lúc sẽ góp vào một hai câu rằng bản thân cũng gặp phải tình huống éo le tương tự.

Trang Tâm rất cảm thông cho Phong Duật Minh, nhưng cô ta cảm thấy hắn vẫn may mắn hơn mình một chút, bèn thử đưa lời khuyên: “Thứ cho tôi mạo muội, Phong tổng anh là một người xuất chúng, nên nhất định người phụ nữ anh thích sẽ không thua kém. Tôi từng may mắn được gặp Lâm tiên sinh, dưới cái nhìn của tôi, ông ấy là một người vô cùng thấu tình đạt lý, tôi nghĩ anh nên thử trao đổi thử xem xem.”

“Người phụ nữ tôi thích?” Môi Phong Duật Minh lộ nét cười, “Nếu là vậy, đương nhiên không khó rồi.”

Trang Tâm mới đầu chưa hiểu, nhưng qua nét mặt Phong Duật Minh, cô ta cảm nhận được chút tín hiệu khác thường. Phong Duật Minh vẫn luôn giữ nguyên phong thái điềm đạm, chợt cô ta như lĩnh ngộ được hàm ý của hắn, kinh ngạc nói: “Ý anh là ——”

Điện thoại Phong Duật Minh đột nhiên reo lên.

Ngô Triết Thanh: “Phong Duật Minh, Lâm Tranh mất tích rồi! Bây giờ tôi đang công tác ngoài thành phố, chú mau chóng đến chỗ trường học đi.”

Còn chưa kịp chào Trang Tâm, Phong Duật Minh đã cầm di động trực tiếp ra ngoài, “Tình huống là sao? Cậu nói cho rõ.”

Ngô Triết Thanh: “Bạch Hi mới nãy gọi điện cho tôi, nói rằng cả đám ngủ dậy thì không thấy Lâm Tranh đâu, điện thoại của nó còn ở trong phòng, bảo vệ nói nó hai, ba giờ sáng đã ra khỏi kí túc xá, đám Bạch Hi tìm khắp trường đều không thấy người đâu.”

“Tôi biết rồi.” Sau khi cúp điện thoại, Phong Duật Minh gọi cho Lý Dược, bảo anh liên hệ với vệ sĩ do bọn họ bố trí ở trường, đồng thời yêu cầu phía trường học phối hợp tìm kiếm.

Lý Dược nhanh chóng trả lời rằng chỉ có một vệ sĩ canh cổng trường lúc sáng sớm, Lâm Tranh đêm qua lại không ra khỏi trường, nên vệ sĩ cũng không biết tình hình bên trong ra sao. Mỗi góc trong trường đều có camera giám sát; phía đông trường là kí túc xá và khu sinh hoạt của sinh viên, có siêu thị cùng nhà sách, còn có hồ Viên Tâm và phía sau núi, vì cân nhắc đến sự riêng tư của sinh viên, nên trường không lắp đặt camera ở khu vực này.

Phong Duật Minh trực tiếp lái xe đến trường học, chỉ cần cậu không ra khỏi trường thì mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Lý Dược đã đợi sẵn ở Công đại, lãnh đạo trường cùng trưởng phòng bảo vệ đều đang trong phòng hiệu trưởng, vừa nhìn thấy Phong Duật Minh, bọn họ lập tức chào hỏi.

“Nếu người không ra khỏi trường thì trước tiên khoan đánh động, có thể cậu ấy ngủ quên ở phòng học nào đấy. Mọi người hãy thay quần áo bình thường thay vì mặc đồng phục, sau đó tìm kiếm tất cả các phòng, nhà vệ sinh và pantry mỗi tầng đều không được bỏ qua, có tin tức gì lập tức báo chúng tôi.” Phong Duật Minh nói với hiệu trưởng: “Ngài điều động thêm vài người đến những nơi không có camera, chỉ cần là chỗ người có thể vào được thì tuyệt đối không bỏ sót, phân chia khu vực tìm kiếm.”

Sau khi sắp xếp xong việc tìm người, Phong Duật Minh quay qua Lý Dược: “Cậu kiểm tra kĩ camera giám sát lần nữa. Tôi sẽ đi gặp bạn cùng phòng của Lâm Tranh.”

Ba nam sinh lúc này đang trong phòng bảo vệ của kí túc xá, Phong Duật Minh vừa đến, cả ba lập tức chạy tới.

Phong Duật Minh trước tiên hỏi bảo vệ tình hình, sau đó yêu cầu họ đưa mình về kí túc xá.

Di động của Lâm Tranh đặt trên bàn, Phong Duật Minh lấy iPad từ giường xuống, mở lên, màn hình dừng lại ở video phỏng vấn hắn. Tất cả rõ ràng, Lâm Tranh sau khi xem xong video này mới ra khỏi kí túc xá.

Bạch Hi thấy Phong Duật Minh cau mày nhìn iPad, mở miệng: “Chú Phong, cả tuần nay tâm trạng Lâm Tranh không tốt, hồn vía cứ như trên mây, tụi cháu rất lo cậu ấy xảy ra chuyện gì.”

Phong Duật Minh đặt iPad lên bàn, “Tôi đang cho người tìm rồi.”

Bạch Hi: “Không phải, chú không hiểu ý cháu. Lâm Tranh tuy là đứa lạc quan nhưng cậu ấy cũng rất cố chấp, dễ nghĩ quẩn lung tung khi đang bế tắc lắm.”

Triệu Hàm nói thêm: “Bạch Hi nói không sai, tụi cháu cũng đang lo điểm này.”

Phong Duật Minh: “Nói cho tôi biết cậu ấy thường đi đâu, tôi tăng thêm một nhóm người nữa đi kiếm.”

Đã mười hai tiếng trôi qua kể từ lúc bạn cùng phòng phát hiện Lâm Tranh mất tích và quá trình tìm kiếm toàn diện được tiến hành.

Toàn bộ Công đại bị lục tung không thiếu ngách nào, nhưng thậm chí đến cái bóng của Lâm Tranh cũng không thấy được.

Mới đầu khi biết Lâm Tranh mất tích trong khuôn viên trường, Phong Duật Minh không quá khẩn trương. Hắn hiểu Lâm Tranh tâm trạng không tốt, nên việc tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi xuống là chuyện rất bình thường, nếu cậu thấy đói bụng hoặc thấy mệt, đương nhiên sẽ về lại kí túc xá.

Nhưng bây giờ đã hơn mười giờ đêm, Lâm Tranh lại rời đi từ sáng sớm, cậu không thể không ăn không uống mà ở lì một chỗ đến tận giờ này. Chỉ cần cậu còn tỉnh táo, cậu nhất định sẽ xuất hiện.

Phong Duật Minh đè nén sự hoảng loạn trong lòng, quay qua vị trưởng phòng bảo vệ mới quay về báo cáo tình hình: “Hiện tại không tìm ở phòng học nữa, đi đến phía sau núi, hồ Viên Tâm, trên nóc lớp học, tất cả những chỗ không ai thường đến, không được bỏ sót bất kì địa điểm nào.”

Ba đứa bạn cùng phòng cũng ra sức kiếm người nguyên cả buổi chiều, lúc này đều trong phòng làm việc của thầy hiệu trưởng chờ tin tức, nghe được sắp xếp của Phong Duật Minh, Trương Xuân Dương kéo kéo Bạch Hi, lo lắng thì thầm: “Cậu nghĩ có khi nào…”

Bạch Hi chau mày: “Lâm Tranh sẽ không.”

Trương Xuân Dương: “Năm ngoái trường mình không phải có sinh viên nửa đêm nhảy hồ tự tử sao, phải mất vài ngày thi thể người đó mới nổi lên.”

Phong Duật Minh lập tức quay lại nhìn Trương Xuân Dương, ánh mắt áp bức không khác gì thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua Xuân Dương. Nhìn đôi mắt đầy lạnh lẽo kia, Trương Xuân Dương sợ đến im bặt.

Phong Duật Minh: “Cử năm người theo tôi, tôi sẽ đi tìm.”

Lý Dược: “Phong tổng, anh không quen với khu vực ở Công đại, trời cũng đã tối rồi, vẫn là nên đợi thêm tin tức.”

Sắc mặt Phong Duật Minh tệ đi, hắn bây giờ không thể nào tiếp tục ngồi chờ được nữa.

Hồ Viên Tâm của công Đại nằm sát sau núi. Vào ban ngày, núi soi bóng xuống mặt hồ, đỉnh núi hiện ngay giữa tâm hồ nên gọi là hồ Viên Tâm*.

Kiểm tra xong khu kí túc xá cùng từng ngóc ngách phố bán hàng, Phong Duật Minh đi đến phía sau trường học. Hắn đi ngang qua hồ Viên Tâm, vầng trăng lưỡi liềm đang phản chiếu giữa hồ, mặt nước u ám, không nhìn thấy đáy.

Tim Phong Duật Minh lỡ đi vài nhịp, mặt hồ tựa như một cái hố đen, nuốt chửng lấy phần bình tĩnh còn sót lại trong hắn. Quá trình nỗi sợ hãi dần dần xâm chiếm lòng người hệt như lúc bị lũ kiến bò lên chân khi hai mắt bị bịt kín, hết con này đến con khác mang đến sự đau nhức tựa kim châm khắp người, từ đỉnh đầu đến tận ngón chân.

Phong Duật Minh nhìn chằm chằm hồ nước trong vài phút, sau đó quay sang Lý Dược, trầm giọng nói: “Tìm thợ lặn, lục soát đáy hồ.”

Lý Dược mở to mắt, vội vàng lên tiếng: “Lâm Tranh sẽ không, không thể nào!”

Cổ Phong Duật Minh nổi gân xanh, gằn giọng: “Mau lên!”

Lý Dược run rẩy không cầm nổi điện thoại, hai mắt anh hoe đỏ, đi sang một bên liên lạc với công ty chuyên vận hành dưới biển.

Phong Duật Minh siết chặt bàn tay dưới bộ đồ âu, từng khớp xương như muốn vỡ ra. Hắn gọi một bảo vệ đến trước mặt. Lúc vừa mở miệng, hàm dưới của hắn bị sái, suýt chút khiến hai hàm răng va vào nhau.

“Phía sau núi tìm kiếm kĩ chưa?”

“Buổi chiều chúng tôi đã tìm đến hai lần. Sau núi cây cối tuy rậm rạp nhưng màu sắc đơn điệu, nếu có người ở đó sẽ dễ dàng nhận ra.”

Bảo vệ nói không sai, độ cao của ngọn núi sau trường không cao, đứng ở chân núi đã có thể nhìn thấy gần hết sườn dốc. Đầu đông, cả ngọn núi không phủ màu khô vàng thì sẽ là xanh lục, chỉ cần màu nào khác biệt hiển nhiên sẽ nổi bật lên.

Phong Duật Minh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại đã gần hai giờ sáng.

Lý Dược gọi điện thoại xong thì đi đến chỗ Phong Duật Minh: “Tôi đã liên lạc với bên kia, thợ lặn sẽ đến Công đại trong vòng một tiếng.”

Phong Duật Minh: “Những người khác đâu rồi? Vẫn không có tin tức gì?”

Lý Dược: “Không ạ.”

Phong Duật Minh khẽ nâng cằm: “Lên núi.”

Bảo vệ: “Trên núi không có đèn, giờ lên đó không nhìn rõ đường sẽ rất nguy hiểm.”

“Tôi không có thời gian chờ, hiện tại nhất định phải lên núi.” Giọng Phong Duật Minh lạnh như băng, “Cầm đèn pin tuần tra ban đêm của mọi người, sáu người chúng ta chia nhau ra dưới chân núi, đi thẳng lên trên và gặp nhau ở đỉnh núi. Mọi người đi chậm, đảm bảo từng tấc đất đều nằm trong tầm mắt mình. Lý Dược, cậu ở đây chờ thợ lặn, sắp xếp cho bọn họ xuống hồ.”

Nếu không đi bậc thang thì dù là ban ngày, đường lên núi cũng không dễ đi. Phía sau núi thảm thực vật dày đặc, trên sườn núi lại có đủ các loại cây cao thấp cùng dây leo lớn chằng chịt, người đi vô đó rất dễ bị trượt chân. Hơn nữa, vào thời điểm khởi xây trường học, những tảng đá không được sử dụng đều bị ném lên trên núi, sau một thời gian, đá hòa vào thổ nhưỡng, có những viên kích cỡ to bằng một chiếc va li cỡ đại, nếu chẳng may đêm tối va phải chúng, kiểu gì trên người cũng sứt mẻ rách da.

Năm, sáu giờ sáng, chân trời dần chuyển sang màu xám nhạt, sương mù mờ ảo, qua một lúc nữa trời sẽ sáng.

Sáu người lúc này mới đi quá nửa sườn núi, còn một quãng đường ngắn nữa mới đến được đỉnh. Dù đã trải qua nhiều giờ tìm kiếm nhưng vẫn không thấy dấu vết của Lâm Tranh đâu. Đội thợ lặn cũng đã lên bờ, Lý Dược điện thoại cho Phong Duật Minh, báo trong hồ không có ai.

Môi Phong Duật Minh tím tái, hắn tựa như một sợi dây cót bị căng đến tận cốt lõi, cả người yếu ớt, chỉ một cái búng tay thôi sẽ hoàn toàn đổ vỡ.

Hai ngày một đêm, thời gian dài như vậy, nếu người không xảy ra chuyện gì nhất định sẽ có liên lạc. Hắn không dám nghĩ đến dáng vẻ của Lâm Tranh lúc này.

—— Liệu cậu còn sống không?

Phong Duật Minh đi lên thêm mấy bước, trước ngực đột nhiên như bị thứ gì đó đâm trúng, đau đớn khiến thân thể hắn nghiêng ngả, phải miễn cưỡng vịn vào thân cây bên cạnh để bước tiếp.

Một tia sáng vàng ươm xuyên qua tán cây, chiếu vào mắt Phong Duật Minh.

Mặt trời mọc rồi.

Phong Duật Minh vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn trời, từng giọt mồ hôi trên trán rơi xuống. Cây cỏ nơi sườn núi được bao trùm bởi màn sương sớm dày đặc lạnh lẽo, toàn thân hắn giống như được gột rửa.

“TÌM THẤY RỒI ——THẤY NGƯỜI RỒI ——”

Tiếng hô như truyền từ phía chân trời, màng nhĩ Phong Duật Minh ù lên. Hắn men theo phương hướng của âm thanh, gấp rút chạy tới, sườn núi dốc đứng khiến hắn suýt trượt chân.

Lâm Tranh bị ngã từ trên đỉnh núi xuống, rơi vào một cái hố trũng. Lối vào của hố bị đám dây leo cùng cành khô dày đặc bao quanh, còn thêm một cây bách lùn chặn ngay từ phía bên cạnh, dù ai đi ngang qua cũng khó mà phát hiện được nơi này có một cái hố. Hơn nữa bậc đá xuống núi cách đây không xa, đứng ở bậc đá nhìn về phía này cũng không thấy có gì bất thường.

Bảo vệ lục soát các vùng lân cận, dựa theo lời dặn dò của Phong Duật Minh nên đi kiểm tra cả phía sau cây bách, kết quả nhìn thấy một đốm trắng nằm bên dưới đám cỏ leo. Anh ta đi đến nhìn thử, phát hiện người nằm trong hố chính là người họ tìm kiếm cả ngày nay.

Phong Duật Minh chạy đến chỗ cây bách, một số bảo vệ khác cũng chạy tới. Nhân viên đầu tiên phát hiện ra Lâm Tranh không dám lại gần cậu. Lâm Tranh người cuộn tròn trong cái hố, hai mắt nhắm nghiền, không ai biết được cậu còn sống hay đã chết.

Phong Duật Minh bước đến cửa hố, quỳ một chân xuống, chân còn lại trụ đằng trước, cúi người bế Lâm Tranh ra.

Mắt Lâm Tranh nhắm chặt, trên mặt có vài vết xước.

Phong Duật Minh duỗi ngón tay, run rẩy đặt dưới mũi Lâm Tranh. Hơi thở cậu yếu ớt.

Sợi dây căng thẳng trong nháy mắt đứt phụt.

Phong Duật Minh ôm chặt Lâm Tranh vào lòng, đứng dậy, khàn giọng nói: “Xuống núi.”

Lý Dược đang ở chân núi, nhìn thấy Phong Duật Minh ôm người từ sườn núi xuống thì lập tức chạy ra ven đường, chặn một chiếc xe buýt tham quan của trường lại.

Phong Duật Minh ôm Lâm Tranh lên xe. Lý Dược ngồi vào ghế trước, anh quay đầu lại muốn hỏi Lâm Tranh như thế nào, đột nhiên nhìn thấy biểu tình của Phong Duật Minh, liền lập tức nuốt hết câu hỏi vào bụng.

Phong Duật Minh đang cúi đầu, hoàn toàn chăm chú nhìn người trong lồng ngực, trên mặt hắn hiện rõ một vệt nước mắt.

*Viên tâm là tâm vòng tròn

Chương 43 →


1 bình luận về “Cấm ngôn – Chương 42

Bình luận về bài viết này